ALE - Teamwork - Teambuilding - BigGame
Địa chỉ: Số 99A, Ngõ 1194 đường Láng - Đống Đa - Hà Nội
Điện thoại: +84 904 48 4774 - Mail: ducdq@aleteam.com
Tư vấn nội dung, phát triển kịch bản Bộ phận chăm sóc khách hàng - Thông tin của ALE Bộ phận chăm sóc khách hàng - Thông tin của ALE

Cảm xúc trong giao tiếp - Thưởng LH

Giao tiếp là một phương thức tồn tại cơ bản của con người. Bất kỳ một hoạt động giao tiếp nào cũng là mối quan hệ tác động qua lại lẫn nhau giữa các chủ thể, trong giao tiếp mỗi người có động cơ của riêng mình, thông qua các công cụ phương tiện, con người nhận thức được về nhau, về thế giới xung quanh, tác động qua lại lẫn nhau để "sáng tạo" ra nhau.

Xúc cảm, tình cảm là trạng thái tâm lý của con người, biểu hiện về thái độ của con người đối với sự vật hiện tượng của thế giới khách quan. Trên cơ sở nhận thức về người nào đó mà chủ thể có thái độ với họ, có những cảm xúc, rung cảm đối với họ.

Cảm xúc trong giao tiếp là những trạng thái tâm lý của các chủ thể tham gia vào quá trình giao tiếp.

Trong quá trình giao tiếp, trên cơ sở nhận thức, cảm xúc và tình cảm được nảy sinh và biểu lộ giữa các đối tượng giao tiếp với nhau.

Có hai loại cảm xúc:

· Cảm xúc tích cực: Đây là loại cảm xúc các đối tượng tham gia giao tiếp tạo ra sự vui mừng, phấn khởi, sung sướng, khâm phục…trong quá trình giao tiếp.

· Cảm xúc tiêu cực: Đây là loại cảm xúc các đối tượng tham gia giao tiếp tạo ra sự lo lắng, sợ hãi, tức giận…trong quá trình giao tiếp.

Một người được coi là có kỹ năng giao tiếp tốt là môt người có khả năng chế ngự được các cảm xúc của mình. Vâng! Đúng là như vậy! Trong cuộc sống ai ai cũng muốn mình trở thành môt người có kỹ năng giao tiếp tốt! Và tiêu chí để đánh giá một người có kỹ năng giao tiếp tốt đó chính là việc anh ta có thể làm thỏa mãn càng nhiều người càng tốt. Nhưng chính điều này có thể dẫn tới sự "giả dối một cách thành thật".

Tôi thấy nhớ tuổi thơ của tôi. Tôi nhớ một phần bởi đó là nơi lưu giữ bao kỷ niệm đẹp ngày thơ ấu, một phần khác là bởi "buồn thì khóc, vui thì cười không phải che dấu cảm xúc của chính bản thân mình". Có lẽ đó khoảng thời gian duy nhất trong cuộc đời này tôi sống thật với chính mình ?!?!?! Và rồi, càng ngày càng lớn lên tôi đã tự trang bị cho chính bản thân mình những chiếc mặt nạ. Không phải những chiếc mặt nạ hình tôn ngộ không, trư bát giới…như hồi nhỏ tôi vẫn được mẹ mua cho mà là những chiếc mặt nạ vô hình. Những chiếc mặt nạ mà chỉ có tui mới biết hình dáng của nó như thế nào. Tui cố gằng làm hài lòng với mọi người xung quanh. Tôi cố gắng che dấu cảm xúc của chính mình. Vì tôi nghĩ rằng, sống với mặt nạ thì đã sao. Miễn là trái tim ta biết yêu thương và nghĩ đến người khác thì dù sống với cái mặt nạ làm mình không vui thì có sao đâu!

Nhưng càng ngày tôi càng thấy rằng nếu tôi cứ sống như vậy có lẽ tôi sẽ điên. Vì sao ư? Thử nghe câu chuyện này nha!

Ngày xưa có đôi vợ chồng nọ có một con trai 12 tuổi và một con lừa nhỏ. Một hôm, họ quyết định đi chu du thiên hạ để xem nhân tình thế thái. Khi đi qua một ngôi làng đầu tiên, họ nghe thấy những người ở đây thì thầm: "Xem thằng bé trên lưng lừa kìa, đúng là thứ không được dạy bảo đến nơi đến chốn...Ai lại ngồi thế kia khi cha mẹ phải lội bộ bên cạnh". Nghe vậy, người vợ liền nói với chồng: "Không thể để họ nói xấu về con mình như vậy". Người chồng bèn nhấc cậu bé xuống và nhảy lên lưng lừa ngồi. Khi qua xóm thứ hai, họ lại nghe mọi người ở đây xì xầm: "Xem kìa, thằng chồng kia quả không biết xấu hổ, khỏe mạnh thế mà lại ngồi lên lưng lừa để vợ và con đi bộ". Anh chồng bèn nhảy xuống, để chị vợ ngồi lên. Hai cha con đi bên cạnh. Qua xóm thứ ba, họ lại nghe thấy người ta xì xầm: "Tội nghiệp anh chồng làm lụng vất vả cả ngày kiếm cơm áo về lo cho gia đình lại phải đi bộ, còn xem con vợ kìa! Cả thằng con cũng vậy, đúng là vô phúc mới có được bà mẹ như vậy." Nghe vậy, cả ba quyết định tất cả đều ngồi lên lưng lừa và đi tiếp. Khi đi qua một xóm nữa, họ nghe mọi người nói với nhau: "Đúng là lũ vô cảm, độc ác chẳng khác gì thú vật. Ba người ngồi lên lưng con vật nhỏ nhắn thế kia thì gãy lưng nó mất". Nghe thế, ba ngừơi liền tụt xuống khỏi lưng lừa và đi bên cạnh con vật. Đến xóm tiếp theo, mọi ngừơi không thể tin vào tai mình nữa khi nghe người dân ở dây cười nhạo báng "Nhìn kìa, đúng là lũ ngu. Cả ba lếch thếch đi bộ trong khi con lừa chẳng có gì trên lưng".

Và một câu kết luận rằng: "Tôi không biết chìa khóa của sự thành công, nhưng tôi biết chìa khóa của sự thất bại đó là làm hài lòng tất cả mọi người" - Napoleon Bonarparte .

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
ALE - BigGame - Teamwork - Teambuilding - Trò chơi lớn - Trò chơi kỹ năng © 2008-2009 | Số 99A ngõ 1194 đường Láng - Đống Đa - Hà Nội | +84 904 48 4774 | info@aleteam.com
Power by ThángTư.Net