Một tuần trôi đi thật nhiều cảm xúc! Suốt từ thứ 5 đến giờ, hôm nào cũng tận 11h mới về đến nhà. Như hôm thứ 7 gần 11h30(chỉ tội ông Phú phải lai mình về rùi mới được về nhà! Hic hic.Nhưng không sao để cho Phú cơ hội thể hiện khí phách nam nhi heee).Thứ 5 về nhà thì hay tin hôm nay xóm mình có ca nhạc miễn phí.Tiếc là mình bỏ qua màn hay. Đang hí hửng nghe kể lại thì ôi trời, chủ nhân của cái màn ca nhạc đó là mình chứ ai! Mất điện, đài không tắt, đến lúc có điện nó kêu um cả xóm. Mấy thằng ku trong xóm tháo cầu chì phòng mình ra, không trả mình lại còn chơi mình 1 vố nữa chứ. Chúng nó kêu anh Diện cầm, trong khi ông này đóng cửa ngủ (chả hiểu sao hôm nay ngủ sớm thế, mọi khi còn thi thức khuya với mình.hjc hjc). Đập cửa thì không dám đập mạnh, gọi thì không dám gọi to(sợ chủ nhà, hàng xóm mẳng, nửa đêm rùi mà), gọi điện thì không nghe máy.Tức ghê. Mình định đạp cửa xông vào.hee. Mấy thằng ku thì cứ hùa vào "anh diện ơi mở cửa cho e", "anh ơi'… hic hic. Lộn hết cả ruột. Mình định lên tháo cầu chì nhà ông ý lắp vào nhà mình. Nhưng may mà ông ý dậy kịp không thì đêm nay ông ý mất ngủ.haaaaaa.Dậy, mở cửa rồi kêu: sao đánh thức anh? Hồn nhiên thế chứ! Càng làm mình tức, ai dè ông ấy có cầm đâu, mấy thằng ku nó cầm. Bù lại hôm đó mình lại phải nghe truyện ma đêm cùng ông ý chứ. Hành nhau thế là cùng. Thứ 6 về còn hay ho hơn, nhà mình bị niêm phong.hjc hjc.
Chiều thứ 5 là buổi họp nhóm testgame.Chưa bao giờ mà mình thấy căng thẳng, khó chịu, bất lực, tức giận … như thế. Cảm xúc tràn trề.Thật lâu lắm rồi mình mới lại trải qua cái cảm giác như thế này. Cũng có nhiều thiếu sót, mình chưa tìm hiểu rõ mục đích của buổi test, chưa tìm hiểu kĩ càng về những game mình đưa ra(rõ ràng hơn về các ô,cách sắp xếp…). Họp nhóm mà vẫn cao su giờ như thường. Phổ biến list game cho mọi ng, giải thích luật chơi, Ha Bư và Phú thông báo địa điểm, phân công ng chuẩn bị dụng cụ…Sơ suất của mình là gửi mail cho mọi ng mà quên mất không gửi list.hic. Thế là mất time để phổ biến lại. Và một điều khá bất ngờ đã xảy ra! Một thành viên đã đưa ra những yêu cầu, rút kinh nghiệm cho 1 buổi họp có quy củ hơn. Khánh muốn nhóm giải quyết vấn đề trên giấy, giải quyết tất cả các tình huống xảy ra và muốn chơi trước (những trò chơi khi đưa ra làm một chương trình thì phải chơi trước 15 lần.ặc ăc).hjc hjc.Đây là buổi test mà, chính mình sẽ chơi thử và rút kinh nghiệm vào hôm đó. Buổi test chứ không phải một buổi biggame (Khánh đang nghĩ testgame là biggame???? Ah không phải, nói chính xác testgame là một event mà mình đi tổ chức cho ng ta, phải thật là chuyện nghiệp, trò chơi mình phải chơi hết rồi). Chính mình là ng thử hôm đó, chứ không phải tổ chức cho nhóm khác chơi. Cái này đáng lẽ mình nên đưa ra mục đích của biggame trước để người không đi họp đội, không tìm hiểu gì về biggame cũng có thể biết mà định hướng, tránh cuộc cãi nhau ỏm tỏi, tránh được không khí căng thẳng, khó chịu như vậy. Cái này cần phải rút kinh nghiệm!hjc hjc! Quan điểm của mọi ng vẫn là chơi và trải nghiệm thì mới biết được, mình không thể giải quyết tất cả chỉ thông qua giấy, và trò chơi của mình cũng không phải là đã hoàn thiện, chính mình sẽ chơi và tìm ra những lỗ hổng, thiếu sót và bổ sung để trò chơi của mình hoàn thiện. Buổi test đó chính là buổi thử 15 lần!
Trải qua buổi họp nhóm mình thấy mình thiếu sót nhiều,chuẩn bị chưa chu đáo nhưng cũng thật khó chịu với thái độ của Khánh.Cái mình khó chịu nhất là ở thái độ không tìm hiểu vấn đề và cách thể hiện...
Ah còn một thứ nữa, đó là rút kinh nghiệm trong việc quan hệ, xưng hô. Chắc mình nhí nhố quá! Không phải ai hơn 1 tuổi cũng đều gọi bạn bè được, tùy người, tùy đối tượng, trường hợp và hoàn cảnh. Hôm sau có muốn xưng hô bạn bè phải được sự cho phép của ng ta đã nhé.Tùy từng đối tượng, quan điểm của mỗi ng mà mình tiếp xúc.Nhưng thôi tốt nhất lần sau thì cứ gọi anh đi, hợp phong tục trong cách xưng hô của ng việt mà lại không gây khó chịu…hjc hjc.Rút kinh nghiệm nha!
Họp xong mà thấy mình cứ sao ấy! Không thể diễn tả nổi cảm xúc lúc bấy giờ nữa! Có những lúc mình cũng cãi nhau với Khánh, nói ghắt, tỏ thái độ khó chịu. Mình biết mình cũng thiếu sót kinh nghiệm, và mình đang làm để thu thập nhưng sao ghét cái thái độ đó thế!
Một ng đã từng tham gia các sự kiện lớn, lúc nào cũng bận rộn với công viêc tổ chức các event thì với Khánh đây chỉ là một sự kiện nhỏ thôi, không cần mất nhiều time chuẩn bị như thế! Mình chưa từng tổ chưc sự kiện, không có cái gì trong tay và mình thực sự thấy lo lắng về buổi test này.hjc hjc.Mình đã phân công công việc quản trò cho Phú, Khánh và Thủy ĐT phụ trách, và mình cũng đã giao nhiệm vụ rõ là các bạn lên khung xem nên test trò gì trước, trò gì sau cho phù hợp và gửi lại khung cho mình. Phú thì gặp thường xuyên nên trao đổi trực tiếp được, còn 3 bạn thì không liên lạc, trao đổi được với nhau. Khánh thì không thấy nói gì, liên lạc thì kêu bận nhiều việc lắm, và bảo mình cứ tiến hành như những gì nói hôm họp, nó đơn giản thôi mà. Nghe cái từ đơn giản thôi mà mà làm mình thấy…. Cả sáng thứ 7 gọi đt cho Khánh thì lúc nào cũng "thuê bao quý khách vừa gọi không liên lạc đươc, xin quý khách vui lòng gọi lại sau", nghe mà sốt cả ruột! Trưa gọi thì có tiếng, nhưng lúc đó đang ăn mình thấy đổ chuông mình lại tắt máy luôn, thành ra nháy máy ng khác, sao lại ngốc thía nhỉ! Khánh gọi lại và yêu cầu mình lần sau đừng có nháy máy ng khác như thế. ok cái này chấp nhận vì mình sai mà, nhưng khi mình hỏi tình hình thì ôi thôi, mình như bị tạt gáo nước lạnh vào ng ấy "nó chỉ nhỏ thôi mà, cứ làm như những gì đã bàn hôm trước ây, t bận lắm!" Hôm trước mình đã bàn gì đến cái khung đâu nhỉ? Mà mình cũng gửi mail rõ ràng rùi mà, không thể nói là t quên được. Bận thì cũng phải nói để mọi người hỗ trợ chứ!
Mình đã bàn với Ha Bư về kế hoạch và đưa ý kiến với Phú. Chỉ khổ ông Phú, việc nhóm marketing rồi lại việc quản trò, hôm nào cũng khuya mới về đến nhà, ăn uống thì thất thường, để đến hôm hay nhất thì lại ốm không đi được.
Sáng chủ nhật nè! Ngày vui chơi start, thật là thích! Tối qua sao mà ngủ ngon thế, hơn 2h mới ngủ, sáng ra tí thì ngủ quên!!!hic hic (tại ngủ ngon quá mà). Hẹn với Phú, Khánh ở cổng ktx kinh tế lúc 6h15, thế mà 6h5' mới bắt được xe. May mà cái xe nó đi nhanh, chạy hộc tốc đến cổng kt là 6h25, vẫn sớm hơn 5' so với dự kiến. Nhưng kết cục là mình bị bỏ bom ặc ặc. Phú thì ốm nằm ở nhà, mãi gần 7h Ha Bư gọi mình mới biết, Khánh thì mất hút luôn…Nhắn tin cho Linh thì cũng chả thấy đâu. Hu hu, lại chờ Ha Bư rùi 2 đứa đi. 2 đứa đang hí hửng, te tởn cười nói thì nhận được đt của Khánh. Ui mẹ ơi mình hẹn 6h15, gửi mail rồi mà 7h mới ở cổng ktx, lại còn kêu không biết đường, không đi nữa. Ặc ặc, lúc đấy mình thấy tức thế chứ lại. Không biết đường chẳng lẽ không hỏi được sao, mà gọi đt mình chỉ đường cho mà đi cũng được chứ sao? " Mình đã phân công nhiệm vụ rõ ràng từ hôm trước rồi, giờ cậu bảo cậu không đi, trách nhiệm của c ở đâu vậy..? Phú thì ốm nằm ở nhà!" " Cậu nói lại câu vừa rồi xem nào? Cậu là cái gì mà giao nhiêm vụ cho tớ?"... "Cậu vào ale để làm gì?" "để chơi..". Lúc đó chẳng thấy lo về chương trình hôm nay gì cả, mà chỉ thấy tức thôi. Mình đặc biệt rất ghét những ng thiếu tinh thần trách nhiệm, mà chỉ vì một lý do không thể chấp nhận được như vậy mà không làm nốt công việc của mình. Thà rằng cứ nói là tớ ốm đi còn hơn là nói tớ không biết đường ko đi nữa. Vào ale để chơi, ok mình biết mỗi ng một mục đích nhưng chơi thì cũng phải có trách nhiệm với những gì mình nhận chứ.hjc hjc. Không biết Khánh nghĩ cái gì nhỉ?Một lúc sau Khánh lại gọi đt lại và hỏi mình đường đi. Mình cũng chẳng có cảm xúc gì lúc này nữa, không buồn tức nữa vì thất vọng nhiều hơn. Khánh gọi đt lại nói rằng mình sẽ đi, ok giờ thì giải quyết được vấn đề quản trò và có thể nói chương trình lại ok như cũ, nhưng với mình lúc đó việc Khánh có đi hay không không quan trọng nữa, không có ý nghĩa gì!!! Với người lãnh đạo, năng lực của bạn mà không có tinh thần trách nhiệm đi kèm thì bạn không phải là sự lựa chọn hàng đâu!(Mình nghĩ thế)!
Đến công viên bách thảo vào sáng sớm thật là thoải mái, ra xem chỗ định tổ chức rùi 2 đứa đi thám thính AC.Tò mò quá không biết AC tổ chức chương trình như thế nào, đang chuẩn bị ra sao. Cái chân thì đi, mà cái bụng thì réo ầm ầm, đau nữa chứ. Cả 2 đứa từ tối thứ 7 đến giờ vẫn chưa ăn gì. Nhưng sự tò mò nó làm quên cái đói.hj. Nhìn thấy băng rôn của TC, hôm nay Tâm Việt cũng có chương trình cuối tuần ở đây! bất ngờ thật! Nhìn mãi mà vẫn không thấy AC ở chỗ nào, hơn 8h rồi mà, họ phải chuẩn bị xong rùi chứ nhỉ! Ah, nhìn thấy một thành viên AC đi qua! hồi hộp thế, tò mò nữa. Đúng vị trí TC mà AC cũng ở đó. Lạ nhỉ, cả 2 cùng một chỗ ah. Cuối cùng thì AC và TC cùng tổ chức chương trình. Đọc thông tin AC trên mạng, mình rất ấn tượng với chị béo béo(hjc hjc vẫn chưa biết chị tên là gì), hôm nay được chứng kiến tận mắt chị ấy làn quản trò thật tài tình.hj hj.Giọng to, khỏe, nhìn chị ấy chạy và dẫn trò trông rất ấn tượng, rất trẻ, khỏe, thân thiện và năng động nữa.(trông to vậy mà chạy chẳng ..tí nào.hj hj). Rồi 1 anh bên TC nữa, giọng cũng to chẳng kém phần, dẫn trò khá tếu nhưng mở màn trò nào cũng thấy anh " các bạn có muốn mình là ng chiến thắng không?". Nghe nặng tâm lý người thắng cuộc quá (nhưng nếu là mình lúc đó thì chắc mình cũng sẽ gào ầm lên có cho coi.hj hj). Cái điệu chạy uốn éo, vừa chạy vừa uốn lượn cái tay không để người khác bắt được trông rất hay.(trông vậy mà chạy cũng nhanh ghớm!heee).AC luôn kích được nhiệt cho người chơi, hầu như lúc nào người chơi cũng sẵn sàng tinh thần chơi tiếp, không mệt mỏi. Nghe chị Thoa nói họ có một cái sơ đồ mạch cảm xúc người chơi, đẩy tinh thần ng chơi dần lên cao trào và luôn giữ nhiêt.
Khánh đến, mình và Ha bư vẫn rất bình thường nói chuyện, ko hề nhắc đến chuyện đường hay chuyện testgame. Nhưng sao Khánh ko hỏi mình 1 câu là mình sẽ tổ chức test ở đâu nhỉ? Nhưng thôi, thái độ lúc này cũng chẳng giải quyết vấn đề gì, lại thêm lục đục nội bộ...
Chờ mãi, cuối cùng thì có 8 người đến (đội mình 5, chị thoa, chị chiên và chị ngọc),10h mới bắt đầu testgame.Trò đầu tiên là mò tên (cái này cần đặt tên lại), dẫn Ha Bư đi ra vị trí mà bà ấy cứ kêu hoài (đừng dẫn tui đi xa quá, ra chỗ an toàn ấy…) chả lẽ lại dẫn bà ấy ra gần hồ,hj hj.Chị Thoa thì bị Linh dẫn qua cái khu lầy thế, không sạch bằng chỗ Ha Bư(đấy! bà phải cảm ơn tôi vì chọn cho bà chỗ đẹp). Bắt đầu nè! Chị Thoa phải tìm Thư, Ha bư tìm Linh. Mọi người gợi ý lung tung hết cả lên, mình gợi ý cho Ha bư rùi quay sang lừa chị Thoa.hj hj.Thành viên trong đội chưa chia ra người giúp thành viên đội mình tìm ,người thì có nhiệm vụ đi lừa, thậm chí người đội mình cũng không giúp nhau.hjc hjc. Trò này giúp mình học cách lắng nghe.
Trò thứ 2 là đoàn tàu đi trong sương. Cả đội bị bịt mắt trừ người cuối cùng, tất cả các thành viên đều được thử ở cả vị trí người đi đầu và người tàu trưởng. Khánh là tàu trưởng đầu tiên, còn mình là người đi đầu đầu tiên. Cảm giác đi đầu, chẳng biết mình sẽ đi đâu, quờ quạng lung tung, chờ đồng đội mình truyền tin thật sốt ruột. Nhưng còn thú vị hơn khi mình là người tàu trưởng. Mình truyền tin một kiểu nhưng cái đường hình thành nên không như mình đã hướng. Mất 1 khoảng time mới truyền đến nơi, mà đến nơi thì người trên cùng đã đi tận đâu rồi ấy, lại phải hãm tàu đứng lại.Hãm không kịp thế là cho Ha bư đâm vào cây(hj.sorry bà nha) Mà người đầu tiên cũng đừng đi nhanh quá, mấy lần Ha Bư đi nhanh suýt tí nữa thì đâm ra hồ (hee.cái này chỉ mình và Linh nhìn thấy). Các thành viên trong đội phải tin tưởng nhau và truyền đúng lệnh nữa, cứ từ từ mà tiến. Sức ép của leader tìm ra đường nhanh nhất và làm cho đội mình đi đúng như ý mình muốn thật khó, thành viên tin tưởng, hợp tác và cũng cần có sự quan sát, phán đoán của leader nữa.
Trò thứ 3 là đầm lầy chết. 7 ô và 4 người lót đường. Linh, anh Đức, Khánh và chị Thoa lót đường.Trèo qua thật khó.Cần sự khéo léo, tin tưởng thành viên đội mình, và đã trèo thì cứ mạnh dạn mà qua, nếu ngưng lại hoặc sợ thì sẽ bị rớt xuống. Như thế cả đội sẽ phải làm lại từ đầu.hjc hjc.May là buổi test chứ là chơi thật thì chắc mấy người lót đường sau trò ấy không có sức mà về. Ai mà không trèo được thì sẽ được bế qua (ai mà nhỏ như Thư thì cứ chuẩn bị tinh thần nha, không phải trèo đâu…).Trò này cần sức một phần nhưng cũng cần sự hợp tác,niềm tin đồng đội.
Tiếc là lượng người tham gia không nhiều nên không thử thêm trò cướp cờ.Trò mò tên chưa thử thêm một số tình huống nữa: gọi nhiều người cùng lúc để gây nhiễu nhiều hơn, hoặc 2 người cùng bị bịt mắt….
Về phần mở màn chương trình thì nên tập trung mọi người lại và chơi một trò nhẹ nhàng để tạo không khí lúc ban đầu.
Bài này e trình bày hơi lằng nhằng, tản mạn, mong cả nhà thông cảm nha. Nhưng đó là những gì e muốn chia sẻ!
Ah thêm nữa là nếu Khánh đọc được bài này thì mong Khánh tiếp thu! Thủy chỉ phát biểu cảm nhận và suy nghĩ của mình thôi!!!
HỌC! HỌC NỮA! HỌC MÃI!
TRẦN THU THỦY
ĐH Kinh tế Quốc dân
Phone: 0979003390
TỚ LUÔN QUÝ CẬU! NGỐC Ạ! ^_^
Chiều thứ 5 là buổi họp nhóm testgame.Chưa bao giờ mà mình thấy căng thẳng, khó chịu, bất lực, tức giận … như thế. Cảm xúc tràn trề.Thật lâu lắm rồi mình mới lại trải qua cái cảm giác như thế này. Cũng có nhiều thiếu sót, mình chưa tìm hiểu rõ mục đích của buổi test, chưa tìm hiểu kĩ càng về những game mình đưa ra(rõ ràng hơn về các ô,cách sắp xếp…). Họp nhóm mà vẫn cao su giờ như thường. Phổ biến list game cho mọi ng, giải thích luật chơi, Ha Bư và Phú thông báo địa điểm, phân công ng chuẩn bị dụng cụ…Sơ suất của mình là gửi mail cho mọi ng mà quên mất không gửi list.hic. Thế là mất time để phổ biến lại. Và một điều khá bất ngờ đã xảy ra! Một thành viên đã đưa ra những yêu cầu, rút kinh nghiệm cho 1 buổi họp có quy củ hơn. Khánh muốn nhóm giải quyết vấn đề trên giấy, giải quyết tất cả các tình huống xảy ra và muốn chơi trước (những trò chơi khi đưa ra làm một chương trình thì phải chơi trước 15 lần.ặc ăc).hjc hjc.Đây là buổi test mà, chính mình sẽ chơi thử và rút kinh nghiệm vào hôm đó. Buổi test chứ không phải một buổi biggame (Khánh đang nghĩ testgame là biggame???? Ah không phải, nói chính xác testgame là một event mà mình đi tổ chức cho ng ta, phải thật là chuyện nghiệp, trò chơi mình phải chơi hết rồi). Chính mình là ng thử hôm đó, chứ không phải tổ chức cho nhóm khác chơi. Cái này đáng lẽ mình nên đưa ra mục đích của biggame trước để người không đi họp đội, không tìm hiểu gì về biggame cũng có thể biết mà định hướng, tránh cuộc cãi nhau ỏm tỏi, tránh được không khí căng thẳng, khó chịu như vậy. Cái này cần phải rút kinh nghiệm!hjc hjc! Quan điểm của mọi ng vẫn là chơi và trải nghiệm thì mới biết được, mình không thể giải quyết tất cả chỉ thông qua giấy, và trò chơi của mình cũng không phải là đã hoàn thiện, chính mình sẽ chơi và tìm ra những lỗ hổng, thiếu sót và bổ sung để trò chơi của mình hoàn thiện. Buổi test đó chính là buổi thử 15 lần!
Trải qua buổi họp nhóm mình thấy mình thiếu sót nhiều,chuẩn bị chưa chu đáo nhưng cũng thật khó chịu với thái độ của Khánh.Cái mình khó chịu nhất là ở thái độ không tìm hiểu vấn đề và cách thể hiện...
Ah còn một thứ nữa, đó là rút kinh nghiệm trong việc quan hệ, xưng hô. Chắc mình nhí nhố quá! Không phải ai hơn 1 tuổi cũng đều gọi bạn bè được, tùy người, tùy đối tượng, trường hợp và hoàn cảnh. Hôm sau có muốn xưng hô bạn bè phải được sự cho phép của ng ta đã nhé.Tùy từng đối tượng, quan điểm của mỗi ng mà mình tiếp xúc.Nhưng thôi tốt nhất lần sau thì cứ gọi anh đi, hợp phong tục trong cách xưng hô của ng việt mà lại không gây khó chịu…hjc hjc.Rút kinh nghiệm nha!
Họp xong mà thấy mình cứ sao ấy! Không thể diễn tả nổi cảm xúc lúc bấy giờ nữa! Có những lúc mình cũng cãi nhau với Khánh, nói ghắt, tỏ thái độ khó chịu. Mình biết mình cũng thiếu sót kinh nghiệm, và mình đang làm để thu thập nhưng sao ghét cái thái độ đó thế!
Một ng đã từng tham gia các sự kiện lớn, lúc nào cũng bận rộn với công viêc tổ chức các event thì với Khánh đây chỉ là một sự kiện nhỏ thôi, không cần mất nhiều time chuẩn bị như thế! Mình chưa từng tổ chưc sự kiện, không có cái gì trong tay và mình thực sự thấy lo lắng về buổi test này.hjc hjc.Mình đã phân công công việc quản trò cho Phú, Khánh và Thủy ĐT phụ trách, và mình cũng đã giao nhiệm vụ rõ là các bạn lên khung xem nên test trò gì trước, trò gì sau cho phù hợp và gửi lại khung cho mình. Phú thì gặp thường xuyên nên trao đổi trực tiếp được, còn 3 bạn thì không liên lạc, trao đổi được với nhau. Khánh thì không thấy nói gì, liên lạc thì kêu bận nhiều việc lắm, và bảo mình cứ tiến hành như những gì nói hôm họp, nó đơn giản thôi mà. Nghe cái từ đơn giản thôi mà mà làm mình thấy…. Cả sáng thứ 7 gọi đt cho Khánh thì lúc nào cũng "thuê bao quý khách vừa gọi không liên lạc đươc, xin quý khách vui lòng gọi lại sau", nghe mà sốt cả ruột! Trưa gọi thì có tiếng, nhưng lúc đó đang ăn mình thấy đổ chuông mình lại tắt máy luôn, thành ra nháy máy ng khác, sao lại ngốc thía nhỉ! Khánh gọi lại và yêu cầu mình lần sau đừng có nháy máy ng khác như thế. ok cái này chấp nhận vì mình sai mà, nhưng khi mình hỏi tình hình thì ôi thôi, mình như bị tạt gáo nước lạnh vào ng ấy "nó chỉ nhỏ thôi mà, cứ làm như những gì đã bàn hôm trước ây, t bận lắm!" Hôm trước mình đã bàn gì đến cái khung đâu nhỉ? Mà mình cũng gửi mail rõ ràng rùi mà, không thể nói là t quên được. Bận thì cũng phải nói để mọi người hỗ trợ chứ!
Mình đã bàn với Ha Bư về kế hoạch và đưa ý kiến với Phú. Chỉ khổ ông Phú, việc nhóm marketing rồi lại việc quản trò, hôm nào cũng khuya mới về đến nhà, ăn uống thì thất thường, để đến hôm hay nhất thì lại ốm không đi được.
Sáng chủ nhật nè! Ngày vui chơi start, thật là thích! Tối qua sao mà ngủ ngon thế, hơn 2h mới ngủ, sáng ra tí thì ngủ quên!!!hic hic (tại ngủ ngon quá mà). Hẹn với Phú, Khánh ở cổng ktx kinh tế lúc 6h15, thế mà 6h5' mới bắt được xe. May mà cái xe nó đi nhanh, chạy hộc tốc đến cổng kt là 6h25, vẫn sớm hơn 5' so với dự kiến. Nhưng kết cục là mình bị bỏ bom ặc ặc. Phú thì ốm nằm ở nhà, mãi gần 7h Ha Bư gọi mình mới biết, Khánh thì mất hút luôn…Nhắn tin cho Linh thì cũng chả thấy đâu. Hu hu, lại chờ Ha Bư rùi 2 đứa đi. 2 đứa đang hí hửng, te tởn cười nói thì nhận được đt của Khánh. Ui mẹ ơi mình hẹn 6h15, gửi mail rồi mà 7h mới ở cổng ktx, lại còn kêu không biết đường, không đi nữa. Ặc ặc, lúc đấy mình thấy tức thế chứ lại. Không biết đường chẳng lẽ không hỏi được sao, mà gọi đt mình chỉ đường cho mà đi cũng được chứ sao? " Mình đã phân công nhiệm vụ rõ ràng từ hôm trước rồi, giờ cậu bảo cậu không đi, trách nhiệm của c ở đâu vậy..? Phú thì ốm nằm ở nhà!" " Cậu nói lại câu vừa rồi xem nào? Cậu là cái gì mà giao nhiêm vụ cho tớ?"... "Cậu vào ale để làm gì?" "để chơi..". Lúc đó chẳng thấy lo về chương trình hôm nay gì cả, mà chỉ thấy tức thôi. Mình đặc biệt rất ghét những ng thiếu tinh thần trách nhiệm, mà chỉ vì một lý do không thể chấp nhận được như vậy mà không làm nốt công việc của mình. Thà rằng cứ nói là tớ ốm đi còn hơn là nói tớ không biết đường ko đi nữa. Vào ale để chơi, ok mình biết mỗi ng một mục đích nhưng chơi thì cũng phải có trách nhiệm với những gì mình nhận chứ.hjc hjc. Không biết Khánh nghĩ cái gì nhỉ?Một lúc sau Khánh lại gọi đt lại và hỏi mình đường đi. Mình cũng chẳng có cảm xúc gì lúc này nữa, không buồn tức nữa vì thất vọng nhiều hơn. Khánh gọi đt lại nói rằng mình sẽ đi, ok giờ thì giải quyết được vấn đề quản trò và có thể nói chương trình lại ok như cũ, nhưng với mình lúc đó việc Khánh có đi hay không không quan trọng nữa, không có ý nghĩa gì!!! Với người lãnh đạo, năng lực của bạn mà không có tinh thần trách nhiệm đi kèm thì bạn không phải là sự lựa chọn hàng đâu!(Mình nghĩ thế)!
Đến công viên bách thảo vào sáng sớm thật là thoải mái, ra xem chỗ định tổ chức rùi 2 đứa đi thám thính AC.Tò mò quá không biết AC tổ chức chương trình như thế nào, đang chuẩn bị ra sao. Cái chân thì đi, mà cái bụng thì réo ầm ầm, đau nữa chứ. Cả 2 đứa từ tối thứ 7 đến giờ vẫn chưa ăn gì. Nhưng sự tò mò nó làm quên cái đói.hj. Nhìn thấy băng rôn của TC, hôm nay Tâm Việt cũng có chương trình cuối tuần ở đây! bất ngờ thật! Nhìn mãi mà vẫn không thấy AC ở chỗ nào, hơn 8h rồi mà, họ phải chuẩn bị xong rùi chứ nhỉ! Ah, nhìn thấy một thành viên AC đi qua! hồi hộp thế, tò mò nữa. Đúng vị trí TC mà AC cũng ở đó. Lạ nhỉ, cả 2 cùng một chỗ ah. Cuối cùng thì AC và TC cùng tổ chức chương trình. Đọc thông tin AC trên mạng, mình rất ấn tượng với chị béo béo(hjc hjc vẫn chưa biết chị tên là gì), hôm nay được chứng kiến tận mắt chị ấy làn quản trò thật tài tình.hj hj.Giọng to, khỏe, nhìn chị ấy chạy và dẫn trò trông rất ấn tượng, rất trẻ, khỏe, thân thiện và năng động nữa.(trông to vậy mà chạy chẳng ..tí nào.hj hj). Rồi 1 anh bên TC nữa, giọng cũng to chẳng kém phần, dẫn trò khá tếu nhưng mở màn trò nào cũng thấy anh " các bạn có muốn mình là ng chiến thắng không?". Nghe nặng tâm lý người thắng cuộc quá (nhưng nếu là mình lúc đó thì chắc mình cũng sẽ gào ầm lên có cho coi.hj hj). Cái điệu chạy uốn éo, vừa chạy vừa uốn lượn cái tay không để người khác bắt được trông rất hay.(trông vậy mà chạy cũng nhanh ghớm!heee).AC luôn kích được nhiệt cho người chơi, hầu như lúc nào người chơi cũng sẵn sàng tinh thần chơi tiếp, không mệt mỏi. Nghe chị Thoa nói họ có một cái sơ đồ mạch cảm xúc người chơi, đẩy tinh thần ng chơi dần lên cao trào và luôn giữ nhiêt.
Khánh đến, mình và Ha bư vẫn rất bình thường nói chuyện, ko hề nhắc đến chuyện đường hay chuyện testgame. Nhưng sao Khánh ko hỏi mình 1 câu là mình sẽ tổ chức test ở đâu nhỉ? Nhưng thôi, thái độ lúc này cũng chẳng giải quyết vấn đề gì, lại thêm lục đục nội bộ...
Chờ mãi, cuối cùng thì có 8 người đến (đội mình 5, chị thoa, chị chiên và chị ngọc),10h mới bắt đầu testgame.Trò đầu tiên là mò tên (cái này cần đặt tên lại), dẫn Ha Bư đi ra vị trí mà bà ấy cứ kêu hoài (đừng dẫn tui đi xa quá, ra chỗ an toàn ấy…) chả lẽ lại dẫn bà ấy ra gần hồ,hj hj.Chị Thoa thì bị Linh dẫn qua cái khu lầy thế, không sạch bằng chỗ Ha Bư(đấy! bà phải cảm ơn tôi vì chọn cho bà chỗ đẹp). Bắt đầu nè! Chị Thoa phải tìm Thư, Ha bư tìm Linh. Mọi người gợi ý lung tung hết cả lên, mình gợi ý cho Ha bư rùi quay sang lừa chị Thoa.hj hj.Thành viên trong đội chưa chia ra người giúp thành viên đội mình tìm ,người thì có nhiệm vụ đi lừa, thậm chí người đội mình cũng không giúp nhau.hjc hjc. Trò này giúp mình học cách lắng nghe.
Trò thứ 2 là đoàn tàu đi trong sương. Cả đội bị bịt mắt trừ người cuối cùng, tất cả các thành viên đều được thử ở cả vị trí người đi đầu và người tàu trưởng. Khánh là tàu trưởng đầu tiên, còn mình là người đi đầu đầu tiên. Cảm giác đi đầu, chẳng biết mình sẽ đi đâu, quờ quạng lung tung, chờ đồng đội mình truyền tin thật sốt ruột. Nhưng còn thú vị hơn khi mình là người tàu trưởng. Mình truyền tin một kiểu nhưng cái đường hình thành nên không như mình đã hướng. Mất 1 khoảng time mới truyền đến nơi, mà đến nơi thì người trên cùng đã đi tận đâu rồi ấy, lại phải hãm tàu đứng lại.Hãm không kịp thế là cho Ha bư đâm vào cây(hj.sorry bà nha) Mà người đầu tiên cũng đừng đi nhanh quá, mấy lần Ha Bư đi nhanh suýt tí nữa thì đâm ra hồ (hee.cái này chỉ mình và Linh nhìn thấy). Các thành viên trong đội phải tin tưởng nhau và truyền đúng lệnh nữa, cứ từ từ mà tiến. Sức ép của leader tìm ra đường nhanh nhất và làm cho đội mình đi đúng như ý mình muốn thật khó, thành viên tin tưởng, hợp tác và cũng cần có sự quan sát, phán đoán của leader nữa.
Trò thứ 3 là đầm lầy chết. 7 ô và 4 người lót đường. Linh, anh Đức, Khánh và chị Thoa lót đường.Trèo qua thật khó.Cần sự khéo léo, tin tưởng thành viên đội mình, và đã trèo thì cứ mạnh dạn mà qua, nếu ngưng lại hoặc sợ thì sẽ bị rớt xuống. Như thế cả đội sẽ phải làm lại từ đầu.hjc hjc.May là buổi test chứ là chơi thật thì chắc mấy người lót đường sau trò ấy không có sức mà về. Ai mà không trèo được thì sẽ được bế qua (ai mà nhỏ như Thư thì cứ chuẩn bị tinh thần nha, không phải trèo đâu…).Trò này cần sức một phần nhưng cũng cần sự hợp tác,niềm tin đồng đội.
Tiếc là lượng người tham gia không nhiều nên không thử thêm trò cướp cờ.Trò mò tên chưa thử thêm một số tình huống nữa: gọi nhiều người cùng lúc để gây nhiễu nhiều hơn, hoặc 2 người cùng bị bịt mắt….
Về phần mở màn chương trình thì nên tập trung mọi người lại và chơi một trò nhẹ nhàng để tạo không khí lúc ban đầu.
Bài này e trình bày hơi lằng nhằng, tản mạn, mong cả nhà thông cảm nha. Nhưng đó là những gì e muốn chia sẻ!
Ah thêm nữa là nếu Khánh đọc được bài này thì mong Khánh tiếp thu! Thủy chỉ phát biểu cảm nhận và suy nghĩ của mình thôi!!!
HỌC! HỌC NỮA! HỌC MÃI!
TRẦN THU THỦY
ĐH Kinh tế Quốc dân
Phone: 0979003390
TỚ LUÔN QUÝ CẬU! NGỐC Ạ! ^_^
0 nhận xét:
Đăng nhận xét