Nhiều lúc lâm vào tình trạng không có gì để làm, bạn có bao giờ tự hỏi, ý nghĩa của sự tồn tại của ta trên cuộc đời này là gì? Tôi nghĩ ắt hẳn những ai có lòng tự tôn về bản thân sẽ có lúc vướng vào suy nghĩ này. Mặc dù “nhàn cư vi bất thiện”, có những lúc rảnh rỗi quá như vậy là không tốt. Nhưng tôi muốn chia sẻ với bạn đôi điều về ý nghĩa cuộc đời, muốn bạn yêu đời hơn.
Những năm đầu của thời học sinh cấp 2, nhiều lần trên đường đi học, tôi thường tự hỏi tôi sống trên đời này để làm gì, nếu tôi chết đi, cũng chẳng có gì là thảm họa đối với tôi, cũng bình thường như cuộc sống tôi đang có. Tất nhiên, đó là những suy nghĩ tiêu cực, bạn đừng bao giờ tự hào về những suy nghĩ ấy nhé. Bây giờ ngẫm lại, tôi thấy hiểu đôi chút cảm giác lúc đó. Tôi chẳng có công việc gì để làm cả. Tôi chơi game cả ngày, đi học sớm, về học trễ, ba má cũng chẳng la mắng, đánh đòn. Ông bà, cha mẹ, anh chị, cô chú vẽ cho tôi những viễn cảnh tốt đẹp. Chữ tôi xấu, chẳng ai phàn nàn, chỉ khen sau này có tương lai làm bác sĩ – vô duyên! Viết đơn thuốc chẳng ai đọc hiểu, bốc thuốc có chết người ta à! Ở nhà, tôi rảnh rỗi, không có việc gì làm, nhà cũng chẳng có mấy cuốn sách, đành ngồi không suốt ngày thì mọi người cho là tôi đang suy tư, tính toán. Cô chú cho rằng sau này tôi là nhà nghiên cứu. Tôi chơi game thì ba tôi cho rằng tôi sẽ có năng khiếu về máy tính, tin học. Tôi đã giải thích rằng cái máy chơi game chẳng liên quan đến ngành tin học gì đó, nó chỉ có 6 nút và một cái cần gạt, tôi chỉ gõ và bấm liên tục, chẳng phải động não gì, tôi thậm chí không biết cái bàn phím máy tính như thế nào. Nhưng ba tôi cứ đinh ninh rằng tôi sẽ học về máy tính.
Thế đấy, cuộc sống của tôi không phải là buồn, khổ gì. Nhưng có cái gì đó nhàm chán đến độ tôi chẳng yêu quý sự sống của mình ở thế giới này. Tầm mắt của tôi lúc đó chẳng nhìn được gì xa hơn, tôi chẳng có những mục tiêu thực sự nào cho tương lai, và tưởng tượng ra cuộc sống tương lai rồi cũng chẳng biết làm gì để tiến tới cuộc sống đó. Rồi đến lúc biết cuộc sống đó là mộng tưởng, rồi lại thôi. Chưa bao giờ tôi tưởng tượng ra cuộc sống những năm cấp 3 và cuộc sống trên đại học của tôi. Tất cả đều xa quá tầm mắt. Cuộc sống cứ điên đảo xoay vần, chẳng có dự tính nào là hoàn hảo cả, chẳng có cái gì đúng, cái gì sai cả, mỗi sự tồn tại đều có cái lý của nó! Cuộc sống tương lai của tôi sẽ ra sao? Tôi viết dự tính của mình ra giấy, nhưng rồi lại đinh ninh rằng nó không là hiện thực, nó chỉ là ý thức. Tôi thiết nghĩ, những người có những dự tính mơ hồ cho tương lai, thậm chí không dự tính gì lại có phúc hơn cả. Họ thích nghi tốt hơn với các tình huống, sức chịu đựng lớn hơn, và khéo léo, thông minh, sáng tạo hơn.
Trở lại với vấn đề về ý nghĩa của đời người. Phải chăng phải là một vĩ nhân ghi danh sử sách thì mới có một cuộc đời ý nghĩa? Phải chăng phải là một nhà từ thiện lớn, giúp đỡ hàng trăm hàng ngàn người thì mới có một cuộc đời ý nghĩa? Phải chăng phải có quyền cao, chức trọng, giàu sang hơn người thì mới có một cuộc đời ý nghĩa?
Bữa nọ, tôi nghe được câu chuyện giữa một gã lái xe ôm và một ông già. Gã lái xe ôm không ngừng than rằng cuộc đời mình thật vô vị, đáng chán, chẳng đóng góp gì cho cuộc đời này, ngày ngày chỉ lái xe ôm, kiếm tiền nuôi con. Ông già nghe một hồi, mới kết luận: “Tao thấy cuộc sống mày có đầy ý nghĩa đó chớ. Ngày ngày, mày chở người ta đi đến những nơi người ta muốn đã là một nghĩa. Mày nuôi con, dạy con cho tốt cũng là công lao, khổ lao, một ý nghĩa lớn. Người ta nói công cha như núi Thái Sơn mà mày!”
Tôi cũng đồng ý với ông già. Như vậy, không ai sống trên đời này mà không có ý nghĩa cả, chỉ có những người không nhận ra và không biết trân trọng, gìn giữ thôi. Tôi lại nhớ tới lời bài hát trẻ con được học: “Mỗi người là một nhành hoa, nở ra nở ra tươi thắm. Làm thành vườn hoa, vườn hoa muôn sắc tươi xinh…” Phải. Mỗi người đều có những sắc hương riêng, đều đem lại ý nghĩa cho thế giới này. Ngay cả một tên tội phạm nguy hiểm nhất, cũng có những sắc hương riêng, cũng là một loài cỏ dại trong vườn hoa đó. Nhưng cỏ dại thì không nên mọc nhiều. Dĩ nhiên tôi đồng ý việc trừ khử những phần tử đó ra khỏi xã hội nếu không thuần hóa được chúng.
Hãy nhớ, dù bạn là hoa hướng dương xinh đẹp, dù bạn là loài thảo mộc đơn sơ, thậm chí dù bạn là loài cỏ dại xấu xí, bạn đều có những vẻ đẹp riêng, và bạn hãy cố hết sức thể hiện những vẻ đẹp tuyệt vời nhất của mình, những hương thơm quyến rũ nhất của mình để đóng góp chung vào vườn hoa của nhân loại.
Tái bút : Mới học với Bích bà bà có 1 học kì. Kĩ năng quản lý chưa học được bao nhiêu, không hiểu sao mình lại nhiễm công phu “lảm nhảm ngôn” của sư phụ! Gần đây công việc không nhiều nhưng vẫn không giải quyết tốt, nên viết ra để tự an ủi bản thân. “Tuổi trẻ không gắng sức, già cả phải ngậm ngùi”.
(Sưu tầm)
NGUYỄN THỊ THUỲ
E-mail: thuynt@aleteam.com
ALE - Teamwork - Teambuilding - BigGame - Trò chơi lớn
13 nhận xét:
Moi nguoi deu luon co gang de cuoc song cua minh co y nghia hon khong chi voi ban than minh ma voi ca nhung nguoi khac.
giống mình ngày xưa thế ^^
Đang ngắm nghía xem mình có vẻ đẹp gì không đây!
Tôi là những gì tôi nghĩ. Những quan niệm của người khác về tôi đó là ý nghĩ của họ, không phải ý nghĩ củ tôi.
Mỗi cá nhân là một sản phẩm độc đáo. Hãy tìm ý nghĩa tồn tại, sứ mệnh riêng của bản thân và học cách chấp nhận nữa.
Sống có ý nghĩa không phải ai cũng nhận ra. Em có mấy đứa bạn mở miệng ra là kêu chán, đến mức mình cũng cảm thấy chán khi nghe chúng nói ý. Nhưng bạn bè chẳng lẽ lại bỏ mặc nhau, tìm đủ cách để bắt bọn chúng thay đổi nhưng vẫn bó tay, bắt đọc sách thì chúng bảo có phải mọt sách như mày đâu mà đọc, bắt tham gia hoạt động xã hội thì kêu bận chơi game, không rảnh...hic. Bó tay vì bất lực! Có ai có cách nào giúp em làm cho bọn nó biết quý trọng cuộc sống này không? Help me!
Đúng vậy, mỗi người tồn tại đều có ý nghĩa nhưng không phải ai cũng nhận ra hết. Nhưng chỉ là chưa nhận ra hết thôi chứ không phải là không thấy có ý nghĩa gì.
Thay đổi ng khác khó lém em ơi. C nghĩ cái này phải đánh vào cái nhận thức, nhu cầu của bạn e. E có thuyết giảng đến mấy thì c cũng chịu nếu bạn e k hành động. Còn để bạn e hành động thì e thử gợi mở đi. Có nhớ bài học mà thầy Hùng nói khi 1 bạn gái nói làm sao để cho bạn trai mình có thể đọc sách ý. Hình như nó cũng giống với sự học của đứa trẻ, tạo cho nó cái tò mò, hứng thú. Quan trọng hơn nữa là e có thực sự muốn và kiên trì để thay đổi các bạn e?
hì, tất nhiên là muốn chứ chị, nhưng em vẫn chưa thực sự tìm ra cách để tháo gỡ nó, rồi em sẽ tìm ra, hihi. Dù sao mình cũng chỉ là yếu tố bên ngoài tác động thôi, điều quan trọng là ở nhận thức của mỗi cá nhân. Có thể bây giờ chúng như thế nhưng khi ra trường đi làm chắc sẽ nhận ra thôi. Đành phải kiên trì vậy ^^
Với thế giới có thể bạn ko là gì cả, nhưng với gia đình, với bố mẹ bạn là cả thế giới.Có thể thế giới này ko biết đến sự tồn tại của bạn,nhưng bạn thử xem gia đình bạn mà ko có sự tồn tại của bạn thì sẽ ra sao???? Chẳng có ai là ko có giá trị. Một đứa trẻ ra đời, mang lại niềm hạnh phúc cho gia đình, tinh hoa của sự yêu thương, của sự mong đợi, của đau đớn...., với xã hội thì đó là 1 mầm non tương lai đất nước...Lớn lên, với gia đình, giá trị của sự tồn tại của bạn càng in đậm hơn. Với gia đình mà bạn còn ko nhận ra giá trị tồn tại của mình thì thực sự rất khó có thể nhìn ra giá trị của bạn trong cuộc sống xã hội. Sống có ý nghĩa trước tiên phải cảm nhận được cái ý nghĩa đó trong gia đình mình
Lúc nào cũng kêu chán, mình thực sự ko thích những người như thế chút nào. Đúng là cũng có những lúc mình cảm thấy chán chường thật, cũng kêu nhưng sau đó là hành động, là suy nghĩ, chứ ko phải kêu cho nó có, kêu như kiểu ko có việc gì làm ngồi kêu cho sướng ý...Kêu nhiều quá thành nhàm tai, chẳng ai muốn nghe cả. Trong cuộc sống mà cứ kêu chán hoài vậy nó định hình trong mình cái gì nó cũng chán, mọi thứ chẳng có ý nghĩa gì với mình và mình cũng thế, ko yêu đời là tự giết bản thân mình. Ngay cả trong những lúc thất vọng, suy sụp nhất vẫn phải tìm cho mình 1 tia sáng dù chỉ nhỏ nhoi nhất để đứng lên, dù ko có 1 khe hở nào thì cũng cố mà chọc cho ra 1 khe mà thoát ra, chìm mãi trong chán nản thì chẳng làm được gì cả. Cái đó là nghị lực sống!
1 tên tội phạm chuyên nghiệp cũng có ý nghĩa chứ nhỉ? cho mọi người mở mang đầu óc vì những hành vi tinh xảo, xủa lý khéo léo và cũng là 1 cái đầu tinh toán..đi ăn trộm hay lừa đảo,trộm cắp thì đôi khi tính toán ghê lắm chứ, cũng phải nghiên cứu xem cướp giờ nào, làm trình tự ra sao....
giỏi, tất cả đều giỏi. mình sắp rơi xuống vực thăm rùi. khó sử quá. phải cố gắng.
Đăng nhận xét